Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

Lựa chọn

Tống Trung
Thứ ba ngày 1 tháng 1 năm 2013 8:43 PM

Choàng thức, Vũ Hà lao ra bàn viết. Ông viết một mạch ba dòng hai mươi chín chữ. Đó là đoạn kết của bài thơ ám ảnh ông từ năm kia, năm kia nữa. Người lính. Dòng suối. Người con gái. Lần đầu tiên gặp gỡ và cũng là lần cuối. Chỉ thế mà ông khổ sở, mất ăn mất ngủ, phí tổn trí lực, giấy má. Bao nhiêu tháng ngày không xong đoạn kết, bài thơ bỏ đấy. Ông tự rủa mình nên gác bút. Hơn một lần bài thơ "bỏ đấy" biến ông thành con người khác. Uống rượu nhiều hơn. Hút thuốc nhiều hơn. Đồng nghiệp lo lắng: "Anh làm sao thế?" Ông ngước lên, cười ngờ nghệch: "Ai làm sao. Tớ không làm sao cả". Có một lần bài thơ "bỏ đấy" gợi cho ông ý nghĩ ngồ ngộ. Ông bái phục đám Nhà thơ trẻ. Mỗi ngày họ làm ra cả chục bài thơ, vài tháng lại có tập in biếu. Tài thật. Thực ra ông vẫn có thơ in đều các báo. Các Nhạc sỹ vẫn chờ thơ ông để phổ nhạc. Ông vẫn có mặt trong những đêm thơ. Từ ngày bị bài thơ "bỏ đấy" hút hồn, ông mới hiểu thế nào là nghiệp nghề. Thơ không chảy ra từ trái tim nghệ sỹ, từ nước mắt mồ hôi cuộc sống thì có in bao nhiêu cũng chỉ là con chữ trên tờ giấy.
Giờ đây... Vũ Hà lau kính, cầm tờ giấy lên. Người lính. Dòng suối. Người con gái. Lần đầu gặp gỡ cũng là lần chót. Tiếng chim khắc khoải...
Những con chữ hóa vệt đen dài. Tờ giấy rộng ra, rộng ra mãi.
Đã một giờ đêm. Mặc kệ thời gian. Vũ Hà quay máy gọi đến các bạn. Ông đọc cho họ nghe bài thơ một thời bỏ đấy. Chưa bao giờ ông ở trong tâm thái hưng phấn và nỗi xúc động như đêm nay. Hình như tâm trạng Nhà thơ cũng theo đường dây đến phía bên kia. Dội lại với Vũ Hà những lời nghẹn ngào, lời yêu cầu đọc lại, cả những thỉnh cầu chân thành.
Bảy giờ sáng, Vũ Hà đã có mặt ở cổng Tòa soạn tờ báo lớn, nơi đồng nghiệp ông làm Tổng Biên tập. Cổng vẫn khép.
Người gác cổng không để ý đến Vũ Hà. Ông ta còn mải chuyện với cậu bé đang cố dướn người để nói qua cửa sổ trạm gác.
- Bác... cháu xin... Gấp lắm.
- Bác đã nói rồi. Ông ấy bận họp cả ngày không tiếp ai đâu. Cháu về đi kẻo muộn giờ vào lớp, cô phạt.
- Nhưng cháu chỉ gặp một tí... Trao bức thư này...
- Cháu cứ bỏ vào thùng thư ấy. Mười giờ sẽ mở thùng, thư cháu sẽ đến tay ông ấy ngay. Tin bác đi.
Cậu bé đứng thừ ra một lúc rồi đi lại hòm thư. Nó mở cặp lấy ra bì thư, lưỡng lự đưa lên rồi lại cất vào cặp. Cậu bé lũi cũi bước.
Đứng bên này, Vũ Hà nghe trọn câu chuyện. Ông đuổi theo cậu, ấp bàn tay lên bờ vai bé nhỏ:
- Này cháu trai. Có chuyện gì cần gặp nhà báo thế?
Cậu bé ngước lên ngơ ngác.
- Dạ... cháu cần gặp bác ấy nhờ đăng tin gấp ạ.
- Tin gấp à? Vũ Hà chau mày suy nghĩ. Ông xoay cậu bé, nhìn thẳng vào mặt nó. Bác cũng viết báo, là bạn thân của người cháu cần gặp đấy. Có tin gấp đưa bác chuyển cho.
- Vâng. Cháu cảm ơn bác. Cậu bé rối rít, vội vàng lấy trong cặp ra lá thư đưa cho Vũ Hà.
- Được rồi. Cháu về lớp đi kẻo muộn. - Vũ Hà khẽ ẩy vai cậu bé.
Là chỗ quen thân, Vũ Hà được mời vào phòng khách. Ông mở ngay bức thư không dán của cậu bé.
Cháu là Trần Văn Quý, học sinh lớp 5B trường Lê Văn Tám. Cháu viết thông báo này nhờ báo đăng giúp:
Tôi có con sáo đen, mỏ vàng, đầu có đốm trắng, đuôi có đốm trắng, chân sáo màu đen, chân phải có đeo vòng bằng đồng vốn là chiếc khuy màn gió. Con sáo này có đặc điểm chỉ nhảy được chứ không bay được vì đôi cánh bị tật từ nhỏ, ông tôi nhặt được sau một đêm mưa lớn. Bạn nào vô tình hay cố ý bắt được và đang nuôi nó xin lưu ý: Sáo không bay lên được nên phải cẩn thận với lũ chó, mèo. Nó không quen ăn cơm gạo, cám cò. Chỉ ăn sâu bọ, cào cào... à nó thích ăn quả ruối chín chứ không ăn chuối. Nó rất thích tắm vào buổi trưa. Vậy bạn đừng để nó buồn, nó khổ. Hãy yêu thương và chăm sóc nó như cách của ông cháu tôi. Hai tháng nữa hãy tập cho nó nói. Con sáo này rất thông minh. Nếu không nuôi được xin bạn hãy trả lại cho ông cháu tôi. Chúc bạn học giỏi.
Vũ Hà cầm tờ thư trong tay xăm xăm lên gác gõ cửa phòng Tổng Biên tập. Cuộc họp cũng vừa xong. Ông Tổng Biên tập vội vàng chạy ra đón Vũ Hà.
- Đang chờ anh đây. Dành cái bỏ đi cho tôi chứ. Hội đồng nhất trí rồi. Bài thơ "Bỏ đấy" và lời bình của Nhà phê bình danh tiếng sẽ hiện diện trang nhất số báo đặc biệt.
- Cảm ơn anh. Tôi mang đến cho anh cái này. Tôi muốn anh dành cho nó chỗ của tôi trong số báo ngày mai. Anh đọc đi, có gì tin ngay cho tôi. Giờ tôi có việc gấp phải đi. - Vũ Hà đặt lên mặt bàn Tổng Biên tập tờ thư của cậu bé.
Thực ra Vũ Hà không bận. Ông muốn người bạn được vô tư lựa chọn.

***

Buổi tối, Vũ Hà vừa ngồi vào bàn viết thì có chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng ông Tổng Biên Tập. Không chờ bạn dừng lời, ông nói như hét lên:
- Cảm ơn. Cảm ơn...


       TỐNG TRUNG