Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

Hà Nội tiếu lâm truyền kì (Kì 100)

Vũ Duy Chu
Thứ bẩy ngày 2 tháng 2 năm 2013 5:42 AM


( Sưu tầm & Sáng tác)


CÃI NHAU NHƯ MỔ… GIẢI THƯỞNG…

Đợt rét đậm rét hại kéo dài, nhiệt độ vùng cao giáp biên giới Trung Quốc có lúc xuống 5-6 độ. Hôm nay, tại bản nọ, hàng chục chú bò không chịu nổi giá buốt lăn đùng ra giãy chết. Thế là các già bản trong Ban điều hành quyết định mổ bò chia thịt cho các hộ. Các lán trại mau chóng được dựng lên, để dân bản chờ lấy thịt vào trú, tránh gió thốc và mưa phùn mỗi lúc một dày. Những cái bếp dã chiến khói lửa nghi ngút. Củi cháy nổ bép bép, tung than hoa cà hoa cải đỏ rực lên trời đêm đen kịt. Những cái chảo lớn luộc và nấu thịt sôi ùng ục.
Tưởng đâu sẽ có một cuộc liên hoan cấp bản vui vẻ, hoành tráng. Nhưng không, người ta cãi nhau ghê quá. Mấy trăm người già trẻ, lớn bé, đàn ông, đàn bà xô vào bãi giết mổ bò cãi nhau, hét lên, gào lên. Rét! Đàn ông tu rượu ực ực chống rét, càng cãi hăng. Đàn bà khăn áo lướt thướt chạy tới chạy lui gọi con, tìm con ỏm tỏi.
Người ta cãi nhau vì thịt chia không công bằng.
Có tiếng quát rất to:
- Các già bản trong Ban điều hành tham lam!
Thêm một tiếng quát:
- Các già ranh ma lắm, năm nào cũng nhận phần thịt vừa nhiều vừa ngon!
Thêm một tiếng quát nữa:
- Năm kia Trưởng bản giả vờ không nhận thịt nhưng năm ngoái nhận phần thịt gấp ba!
Tiếng một thanh niên:
- Năm nay không cho các già bản nhận thịt nữa!
Một thanh niên khác:
- Nó nói phải đấy, năm nay phải để dân bản nhận thịt chớ. Các già bản không được chia dấm dúi. Cái bụng các già xấu quá. Phải công bằng chớ!
Tức thì có một nhóm đàn ông liền đứng ra bênh vực các già bản. Rằng các già bản tốt, trung thực, hết lòng vì dân bản. Việc các già bản chia thịt là công bằng….
Như chỉ chờ có thế, tất cả dân bản liền chĩa mũi dùi vào nhóm đàn ông nọ. Người ta gõ thùng, gõ nồi, gõ bát phản đối các già bản. Người ta châm đuốc đỏ rực vừa đi vòng quanh bãi cỏ, vừa đồng thanh hét toáng lên phản đối. Một cảnh tượng như thể sắp nổ ra cuộc bạo động….

***

Chợt tất cả im bặt. Một người mặc áo mưa phản quang dài chấm gót, tay cầm cái đèn pin to tướng sáng quắc, huơ huơ lên trời, phăm phăm đi tới. Anh ta đi vào giữa đám đông, kéo người nọ, gạt người kia, cuối cùng anh chiếu đèn vào những đống thịt bò vừa xẻ cao chất ngất. Rồi anh ta nhảy lên mô đá cao nhất vừa huơ huơ đèn vừa hét toáng lên, giọng người Kinh:
- Ối giời ôi, tưởng gì! Thế mà cũng cãi nhau như mổ… Giải thưởng Hội Nhà văn… không bằng!
Có tiếng quát:
- Nó nói cái gì thế? Bắt lấy nó! Bớ bà con dân bản, đuổi bắt lấy nó!
Người đàn ông nói giọng Kinh chạy trối chết, nhưng cuối cùng bị dân bản tóm được, dẫn giải vô đồn công an. Viên đại uý trưởng đồn gõ gõ cái thước lên mặt bàn giấy, hất hàm hỏi:
- Anh từ đâu tới đây? Anh đến bãi mổ bò của dân bản làm gì? Anh lấy quyền gì mà miệt thị, xúc phạm dân bản, hả?
Đáp:
- Dạ, tôi là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Tôi đi thực tế viết bài, thấy cảnh tượng bà con tụ tập náo loạn quá, tôi đến tìm hiểu mới biết là…
Đại uý dằn giọng:
- Tại sao anh lại xúc phạm họ?
Nhà văn:
- Tôi đâu có xúc phạm họ. Tôi chỉ bảo họ CÃI NHAU NHƯ MỔ….GIẢI THƯỞNG HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM.
Đại uý lập tức đứng phắt dậy, đập bàn:
- Thế là anh xúc phạm bò, xúc phạm dân bản chúng tôi quá rõ ràng rồi, còn chối tội gì nữa? Anh chờ đấy!
Hi…hi…hi…
Sài Gòn, 1.2.2013
( Còn tiếp)
VDC