Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

Quốc hội cần khẩn cấp xem xét sức khỏe của đại biểu Hoàng Hữu Phước

Luật gia Trần Đình Thu
Thứ tư ngày 20 tháng 2 năm 2013 9:51 PM


Tôi từng nghiên cứu kỹ về hiện tượng Bùi Giáng trong cuốn sách đã xuất bản “Bùi Giáng thi sĩ kỳ dị” nên có thể mạnh dạn phát biểu rằng, Đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước có dấu hiểu khởi phát của căn bệnh cuồng ngôn như thi sĩ Bùi Giáng vào những năm đầu của thập niên 1960. Hồi ấy, ngay trong bản dịch tiểu thuyết Hoàng tử Bé của Saint Exupéry hoặc các bản dịch của Albert Camus, Bùi Giáng đã vô tình để lộ dấu hiệu căn bệnh khi ông viết những đoạn văn “không giống ai”. Về sau khi ông phát cuồng phải vào Bệnh viện tâm thần Biên Hòa chữa trị ngót một năm, so sánh lại thời kỳ đầu thì mới thấy rằng, cuồng ngôn quả thật có thể là dấu hiệu sớm của căn bệnh cuồng. Bùi Giáng được các bác sĩ nhận xét, ông đã mắc bệnh cuồng thể nhẹ từ khi viết những dòng văn “không giống ai” nhưng không được chữa trị nên lâu ngày phát triển thành cuồng nặng. Cho đến cuối đời ông ăn mặc nhố nhăng ăn bờ ngủ bụi, trở thành “khất sĩ” thực thụ.
Tôi nhận ra điều nay nơi ông Hoàng Hữu Phước vào hồi năm ngoái khi đọc vài bài viết trên blog của ông, nhưng tôi chưa tiện nói đến. Nay đọc thêm bài viết ông công kích Đại biểu Dương Trung Quốc, tôi xin nói luôn. Bỏ qua những yếu tố chính trị, tôi chỉ xin nói đến góc độ khoa học của vấn đề.
Trong bài viết có tựa “Ông Trương Tấn Sang” viết vào hồi năm ngoái, đoạn mở đầu ông Phước viết như sau: “Ông Trương Tấn Sang là vị Tổng thống thứ 8 của nước Việt Nam thống nhất. Đây là điều ai cũng biết”. Một đại biểu quốc hội mà gọi Chủ tịch nước là “Tổng thống” một cách thản nhiên như thế lại không đặt trong dấu ngoặc kép, đó là một dấu hiệu bất thường về mặt tư duy ngôn ngữ. Ở một đoạn khác của bài này, ông Phước viết: “Điều may mắn là ông Trương Tấn Sang trở thành vị tổng thống đầu tiên có tài hùng biện đúng nghĩa …”.
Trong phần chú thích việc mình dùng từ “Tổng thống” cho Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, ông Phước viết: “Tôi không hiểu sao ở Việt Nam vẫn còn “thẹn thùng” đối với từ “tổng thống” vì từ “chủ tịch” quá nhàm chán, quá lẫn lộn, với cấp nào cũng có “chủ tịch”, từ xã đến huyện đến thị trấn đến thành phố đến tỉnh đến mọi cấp mọi nơi, từ công việc theo nhiệm kỳ đến công việc ngắn hạn như chủ tịch giải thi đấu này nọ.. .Tôi vẫn sử dụng từ “tổng thống” cũng như tôi chỉ sử dụng từ “hàng không mẫu hạm” vì “tàu sân bay” rất yếu ớt và có nội dung hoàn toàn sai do “mẫu hạm” chính xác hơn, thực tế hơn, với danh xưng tàu “mẹ” vì mỗi hàng không mẫu hạm đều luôn có “đàn con” dữ dội gồm hàng chục chiến hạm, khu trục hạm, ngư lôi hạm và tiềm thủy đỉnh tức tàu ngầm bảo vệ dày đặc xung quanh bao trùm cả khoảng không gian mặt biển rộng khắp”.
Đọc qua chỉ một bài như thế, chúng ta thấy rõ ông Phước có dấu hiệu rối loạn ngôn ngữ khá nặng. Không một người bình thường có chức vụ nào dám bỡn cợt như ông Phước. Không phải là vấn đề chính trị mà là nó “không giống ai”.
Đến đây xin nói về bài viết đang “hot” của ông Phước nói về Đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc. Bài viết này, ông Phước dùng cái tựa có mở ngặc ba chữ “Tứ đại ngu” quả là quá bất thường. Bất thường vì trong tư cách đại biểu quốc hội viết về đồng nghiệp, hầu như không ai có cách hành văn như vậy.
Bài viết có cấu trúc rất kỳ lạ. Ngay sau phần mở đầu tràng giang đại hải luận về Khổng Tử thì đến phần “Giới thiệu đôi nét về Dương Trung Quốc”. Không ai đi viết bài tranh luận với một người khác, nhất là với một người đã quá nổi tiếng như ông Dương Trung Quốc mà có thêm phần này. Nó có vẻ gì đấy “bất thường” trong lo gich tư duy ngôn ngữ.
Cái tựa nhỏ tiếp theo của ông Phước mới quả thật gây sốc: “Nhất Đại Ngu của Dương Trung Quốc:  Đĩ”. Ở đây tôi không nói đến việc mạt sát ông Dương Trung Quốc nữa vì ở trên nó có nhiều rồi, nhưng tôi muốn nói đến từ “đĩ” ông Phước dùng. Một nghĩ sĩ không ai dùng từ này. Nhưng ngộ hơn nữa khi ông Phước giải thích về nghề mại dâm như sau: “Mại dâm không là nghề cổ xưa nhất của nhân loại mà là nghề…đạo chích, tức trộm cắp”. Dấu hiệu rối loạn ngôn ngữ quá rõ.
Nhưng phải đến đoạn này mới thật là “thượng thừa” theo cách nói của Bùi Giáng: “Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng mại dâm bao gồm đĩ cái, đĩ đực, đĩ đồng tính nữ, đĩ đồng tính nam, và đĩ ấu nhi. Dương Trung Quốc hoàn toàn không biết rằng khi “công nhận” cái “nghề đĩ” để “quản lý” và “thu thuế”, thì phát sinh … nhu cầu phải có trường đào tạo nghề đĩ thuộc các hệ phổ thông đĩ, cao đẳng đĩ, đại học đĩ; có các giáo viên và giáo sư phân khoa đĩ; có tuyển sinh hàng năm trên toàn quốc cho phân khoa đĩ; có chương trình thực tập cho các “môn sinh” khoa đĩ; có trình luận văn tốt nghiệp đĩ trước hội đồng giảng dạy đĩ; có danh sách những người mua dâm để tuyên dương vì có công tăng thu nhập thuế trị giá gia tăng cho ngành công nghiệp đĩ; có chính sách giảm trừ chi phí công ty hay cơ quan nếu có các hóa đơn tài chính được cấp bởi các cơ sở đĩ, đặc biệt khi cơ quan dùng vé “chơi đĩ cái” tặng nam nhân viên và vé “chơi đĩ đực” cho nữ nhân viên nào ưu tú trong năm tài chính vừa qua; ban hành quy định mở doanh nghiệp cung cấp đĩ, trường dạy nghề đĩ, giá trị chứng chỉ văn bằng đĩ trên cơ sở so sánh giá trị nội địa, khu vực, hay quốc tế; và có các hướng dẫn về nội dung tờ bướm, tờ rơi, bảng quảng cáo ngoài trời, quảng cáo bên hông xe buýt và trên thân máy bay, cũng như quảng cáo online về đĩ, tập đoàn đĩ lên sàn (chứng khoán), v.v. và v.v.”.
Đoạn này quá bất ngờ với tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây quả là một trường hợp quá rõ của căn bệnh cuồng chữ.
Thiết tưởng không cần phải viết thêm nhiều nữa, tôi khẳng định, Quốc hội cần khẩn cấp xem xét sức khỏe tâm thần của Đại biểu quốc hội Hoàng Hữu Phước, không để một người như thế này đi bàn việc đại sự quốc gia. 
             T.Đ.T