Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

Lê Lựu - giai thoại và sự thật (kì 2)

Bùi Hoàng Tám
Thứ hai ngày 20 tháng 5 năm 2013 4:55 AM

Kỳ 2 – NHÀ VĂN LÊ LỰU ĐẤY. GIÀU CÓ LẮM!

Ngày ấy, trong “hội đồng cờ bạc quốc gia” do Lê Lựu làm “chủ tịch” quanh đi quẩn lại chỉ có 5 người, Lê Lựu, tôi, chú Kiểm lái xe và hai bác là nhà văn nổi tiếng đồng thời cũng là quan chức nên không tiện nêu tên. Chú Kiểm phần vì em út, lại rất kị dơ với tôi nên thường chỉ ngồi chầu rìa, là “nhân vật phụ”.

Điều lạ là trong 4 người thì chỉ có mỗi tôi viết báo, làm thơ, các bác còn lại đều viết văn xuôi. Hình như đám viết văn xuôi thường đam mê cờ bạc còn đám làm thơ thì lại khoái rượu chè mà đỉnh cao là cụ đốt (Đôtôiépxki), cụ Lép (Lép Tônxtôi) hay Lý Bạch Tản Đà…

Từ đó có thể đi đến kết luận, văn bá, thi hào là những tín đồ của rượu chè, cờ bạc!?

Một "bí quyết" khi chơi bài với Lê Lựu là nên nhìn thẳng vào anh. Lê Lựu tuy rất cảnh giác, chú trọng cao độ vấn đề bảo mật nhưng ai cũng có thể đọc được bài của anh chỉ vì một lẽ đơn giản, khi tay phải bốc bài thì tay trái anh thường “quên mất” lại xoè cả cỗ bài ra với bàn dân thiên hạ. Có lần anh mắng: “Sao chú cứ nhìn bài của tớ?”. “Bác cứ xoè vào mặt em nên em có không muốn nhìn cũng không được”. “Xoè cũng không được nhìn”. “Nhưng mà nó cứ đập vào mắt”. Tôi cãi.

Đi đánh bài với Lê Lựu rất sướng vì đều là chỗ bè bạn và anh thường được mọi người chào đón rất nồng hậu nên mình cũng được hưởng lộc lây. Có lần đến nhà một người bạn, trước khi chơi bài, ông chủ đã chuẩn bị một bàn tiệc toàn sơn hào hải vị với rượu ngoại. Đến nửa đêm, lại thấy bà chủ lễ mễ bê lên một nồi cháo gà nghi ngút khói. Gần sáng, vào toa lét dã thấy chủ nhà bật nước nóng lạnh để các bác đánh răng, rửa mặt. Trước khi ra về, ông chủ còn lại quả cho một lời hẹn đầy hi vọng: “Chủ nhật tuần sau các bác nhớ đến chơi cho vui nhé”.

Thế nhưng cũng không khỏi có những hôm buồn thê thảm. Có bữa tôi với anh vét túi chỉ còn đúng 7.000 đồng, hai anh em vào quán gọi 2 bát bún 3000 đồng/ bát với 1 chén nước chè.

Bà chủ quán tháy hai anh em uống chung một chén nước, với tay lấy cái chén định rót thêm chén nữa, thấy Lê Lựu mặt đầy hoảng hốt xua tay rối rít: Thôi, thôi, đủ zồi, đủ zồi… Bà chủ quán ngơ ngác trước hành động vội vã và đầy quyết liệt của Lê Lựu, chép miệng: Bác không nữa thì thôi, có gì mà nóng nẩy thế. Ngượng ngùng, Lê Lựu chống chế: Tôi đủ zồi mà. Tôi đủ zồi mà…

Khi chúng tôi ra khỏi quán, còn nghe mấy người khách còn ngồi lại xì xào: Ông nhà văn Lê Lựu đấy. Đi Mỹ như đi chợ, giàu có lắm…!

Chao ôi! Họ đâu có biết khi bà chủ quán định rót chén nước thứ hai, giống như Lê Lựu, tôi cũng lo ngay ngáy vì gia tài của nhà văn lớn và nhà báo quèn chỉ còn duy nhất 1.000 VND, đủ tiền trả cho 1 chén nước.

Đã nhiều lần tôi đặt câu hỏi vì sao Lê Lựu đam mê đánh tá lả đến thế? Câu trả lời có lẽ đó là cách tốt nhất để giết thời gian. Ngày ấy, Lê Lựu đã rất buồn chuyện gia đình nên anh rất ít khi ở nhà của mình. Lê Lựu có nhà thì không muốn về còn tôi muốn về lại không có nhà nên nhiều đêm, hai anh em đành vạ vật ở phòng làm việc. Không chăn chiếu, không màn mùng, vừa đói, vừa rét, hai anh em thấp thỏm cả đêm chờ trời sáng.

Kỳ III - Em nhường thủ trưởng!

--
Bùi Hoàng Tám