Trang chủ » Bầu bạn góp cổ phần

Chùm thơ Trần Hồng Giang

Trần Hồng Giang
Thứ tư ngày 22 tháng 5 năm 2013 8:06 PM

GẶP NGƯỜI QUÊ Ở PHỐ

Tôi nhà quê mới ra đây
Ngó nghiêng ra phố thấy đầy người quen
Thị thành tấp nập bon chen
Có bao gương mặt còn lem đất bùn…

Áo cơm năm tháng mỏi mòn
Đói lòng đành phải gửi hồn lại quê
Lơ ngơ xớn xác vỉa hè
Sức dài vai rộng muốn khoe với đời
Bán lẻ từng giọt mồ hôi
Sẻn so cả những nét cười héo hon…

Thung thăng chiếc điếu cày con
Bụm môi thả những vòng tròn quẩn quanh
Hỏi rằng có muốn lợi danh?
Xua tay thôi chả muốn thành thị dân!

Giàu sang thấy rõ là gần
Mà như con lũ cứ bằn bặt trôi
Phấn son có trát lên môi
Xác thân cũng vẫn thế thôi… ích gì!...
Cần chi tính toán, so bì
Của trong thiên hạ có gì mà tham!

Cơ hàn thì đã cơ hàn
Phung phí chi tiếng thở than với đời
Đưa tay quệt ngang mặt người
Bao khó nhọc chợt như vơi ít nhiều.

Lang thang như một con diều
Tấm thân quăng quật bao chiều bão giông
Thoảng buồn rồi lại như không
Nhà quê vẫn cứ một lòng nhà quê
Vẫn cười vẫn nói hả hê
Kiếm tiền đủ sẽ lại về làng thôi!

CỜ NGƯỜI

Này xanh này đỏ đối nghịch sắc màu
So lệch bước chân trên dưới
Những quân cờ xô đẩy nhau tất tưởi
Người với người hoài nghi bên nhau…

Mũ miện trên đầu
Phấn son vẽ mặt
Sự giả vờ phủ lên tấm lòng chân thật
Những nghênh ngang hớn hở phơi bày
Giấu đi nét hồn hậu thường ngày
Để cảm nhận không xa rời thời cuộc
Những cái bắt tay lạnh buốt
Những nước cờ độc địa, gian ngoan…
Cứ thế…
Hiện ra trước mắt thế gian.

Tướng sĩ say việc làm quan
Tốt đen an phận đợi tàn cuộc chơi
Cuồng quay trong ván cờ người
Hết mình với những khóc cười được thua…

Như một cơn mơ
Nhưng người chẳng thể nào tự mình tỉnh giấc
Chỉ khi những phấn son rời khỏi gương mặt
Người mới thực là người.
 

 


NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ Ở LÀNG TÔI

Đàn bà ở cái làng tôi
Thương như áo mỏng nắng phơi hiên nhà
Cam lòng phận hạt mưa sa
Hồn nhiên sống giữa cỏ hoa đất làng
Duyên quê chưa kịp điệu đàng
Lưng ong một thuở gái làng vội qua
Gót sen nhuộm nám phù sa
Nón mê sấp ngửa tháng ba vơi đầy
Níu đêm nối nhịp vào ngày
Lựa chiều co kéo ngắn dài lo toan
Nụ cười hằn khóe mắt nhăn
Hiện nguyên bao nỗi nhọc nhằn nhà quê
Quẩn quanh gốc rạ bờ tre
Cả tin vào những cơn mê sang giàu…

Làng tôi đồng đất bạc màu
Đàn ông ra phố mơ bao bạc tiền
Chốn quê còn lại nỗi niềm
Đàn bà ngồi với từng đêm vắng chồng
Nén cơn tình ái mặn nồng
Bao nhiêu khao khát dằn lòng mà quên…

Làng tôi cao thấp sang hèn
Với bao thiếu phụ phận quen đàn bà
Nhịn mình cho đẹp người ta
Ki bo giữ cái thật thà làm duyên…

Nỗi đời thì mãi đảo điên
Đàn bà thôi cứ dịu hiền đảm đang
Nhận rằng đây cũng gái ngoan
Dặn mình thế để cả làng cùng vui.

Đàn bà ở cái làng tôi!…

 

 

NỤ CƯỜI BỊ ĐÁNH MẤT

Tôi vừa đánh rơi một nụ cười trên đường phố
Nụ cười của tôi đang xun xoăn rạng rỡ
Chợt tuột ra và trôi đi lơ ngơ
Cuốn vào chốn xô bồ…

Thế rồi trên đường đời vội vã
Nụ cười của tôi đói lả
Trong cõi người nhôm nhoam
Trong những khi sân khấu hạ màn

Và tôi tiếc nụ cười vừa đánh mất
Tôi nhặt lấy một nỗi buồn chân thật
Dán hờ lên môi
Như một nụ hôn vừa mới xa rời

Tôi trở lại là tôi của ngày chưa qua hết
Của con tim thấm mệt
Giã từ những ảo giác hư vinh
Tìm một góc riêng cho mình

Có thể một ngày nụ cười của tôi trở lại
Hoặc nó rú lên man dại
Nhưng nhất định sự trơ tráo của nụ cười
Không thể hiện hữu trên môi.

CẤY XUÂN

Đồng làng đương vụ cấy xuân
Mưa phùn giăng ngấm ướt đầm lưng nâu
Mạ chiêm lả lướt nông sâu
Những bàn tay cóng nhuộm màu bùn quê

Bên trời xuân đã cận kề
Mà đồng chiêm vẫn mải mê nối hàng
Én xòe cánh mỏng điệu đàng
Báo tin mùa mới vừa sang với đời
Đông tang giữa lúc vụ thời
Nên còn chưa hẹn cuộc chơi cùng mùa

Nhịp nhàng từng lối mau thưa
Vờ quên bao nỗi hơn thua ở đời
An phận với đất với trời
Mặc cho chen lấn ngược xuôi sông hồ

Xanh xanh trải khắp bãi bờ
Những tay cấy cứ giăng mơ khắp làng
Và rồi xuân cũng vừa sang
Ai về kịp với đồng làng mà xanh…


Trần Hồng Giang