Chấm phá
Chiều buông dăm bảy giọt mưa
Da trời tím ngắt như vừa tắm xong
Cầu vồng không uốn mà vòng?
Trăng liềm không vuốt mà cong lưỡi liềm?
Nhại
Lưng ong, yếm dải, nón mê
Hiện đại “nhại” dáng chân quê thuở nào
Vai trần đẩy tóc lên cao
Váy nơm để gió cúi chào... đùi non!
Nên biết
Trẻ trung thân thể là yến tiệc
Ngà ngọc còn đâu lúc về già
Xin được nhủ thầm người nghiện “sếch”
Cũng nên chọn lúc để phô ra!
Tình tôi
Gửi L.
Có thể là quá sớm
Để em gọi thành tên
Nhưng sẽ là quá muộn
Nếu em lơ đãng nhìn
Tình tôi như một mũi tên
Đã ra khỏi nỏ là quên đường về.
Ngẫu hứng hoàng hôn
Chiều dài
Chiều rộng
Chiều sâu
Chiều không lá đổ ai đau bằng chiều?
*
Đêm đen
Đêm trắng
Đêm siêu
Đêm không quần áo ai liều bằng đêm?
Tình yêu
Tình yêu có hít có hôn
Có thương có nhớ có hờn có mong
Tình yêu có ngực có mông
Thiếu hai cái đó là không có gì!
Mắm tôm
Đã là mắm tôm thì phải “khắm”
Không khắm sao lại gọi mắm tôm
Chẳng vừa khẩu vị đi chỗ khác
Cớ chi bịt mũi, với bịt mồm?
Giời ơi
I
Đột nhiên vấp ngã người tê điếng
Thốt nhiên buột miệng “ối giời ơi!”
Ông trời mặt mũi ra sao nhỉ
Mà khi đau đớn lại kêu giời?
II
Dìu dắt tình yêu lên thượng đỉnh
Xoa xuýt còn nghe “ối giời ơi!”
Cứ tưởng đớn đau thì buột miệng
Sung sướng mà em vẫn kêu giời?
Con số
Em là con số không (0) phúc hậu
Anh là con số một (1) khô gầy
Ví thử cuộc đời như dãy số
Em trước hay là sau anh đây?
Còn nếu cuộc đời như phân số
Em dưới hay là trên anh đây?
Khoả
Thoạt đầu khoả tay
Nuột nà tay trắng
Rồi thì khoả chân
Ngọc ngà chân thẳng
Rồi thì khoả ngực
Mởn mơ ngực hồng
Rồi thì khoả hông
Hông đầy ngồn ngộn
Bây giờ khoả rốn
Rốn tròn bây by
Rồi nữa khoả gì?
Gặp em hỏi nhỏ
Em cười quay đi!
Xuân
Nếu mùa xuân có môi
Tôi tin môi xuân đỏ
Nếu mùa xuân có má
Tôi tin má xuân hồng
Nếu mùa xuân có mông
Tôi tin mông xuân đẫy
Tôi tin cái mây mẩy
Của mùa xuân cũng hồng
Xuân có tin tôi không?
Đủ
Chân trần cỏ xanh
Em là tiên nữ
Vào bếp cơm canh
Em là thục nữ
Lên chùa chắp tay
Em là tín nữ
Lên giường tắt đèn
Em thành... quỷ dữ
Chỉ một em thôi
Đã là quá đủ!
Trong đầm
Tặng C.V.S.
Trong đầm gì đẹp bằng sen...
Yêu hoa yêu cả lời khen của đời
Chớm hè gặp buổi đẹp trời
Lung linh trinh nữ khoả người bên sen
Trong đầm đẹp nhất là em!
Bàng hoàng anh chẳng thốt lên thành lời
Lá xanh giấu nửa nét cười
Nõn nà búp trắng, đỏ tươi chúm hồng.
Huyền thoại mưa
- Tự thời ngày xửa ngày xưa
Tự thời trái đất còn chưa có người
Thì sấm sét đã có rồi
Động phòng giữa đất và trời, đó em
Sau mưa cây cối mọc lên
Lâu dần ếch nhái biến thiên thành... người
- Anh này chỉ giỏi bịa thôi!
Em cười mắt nhắm e trời... lại mưa.
Đêm cổ tích
Tự thời ngày xửa ngày xưa
Tự thời trái đất còn chưa có người...
Bao cựu cổ tích cũ rồi
Thì tân cổ tích ra đời ở đây
Triền đê phơ phất bông may
Nguyệt liềm tháng chín tròn đầy từng đêm
Chàng thì chợt nhớ chợt quên
Nàng thì chốc chốc bắt đền khổ không!
Khuya rồi sao rụng đầy sông
Bầu trời thấp xuống, cánh đồng dâng lên
Dế giun bất chợt lặng im
Cỏ may đ¬ược dịp xâu kim vào ng¬ười
Với ai cổ tích lỗi thời
Với nàng cổ tích tuyệt vời là... đêm.
Chiều nay
Biết mùa xuân sắp đi xa
Chiều nay bươm bướm vào ra hơi nhiều
Bướm này chắc mới biết yêu
Phất phơ cánh gió dập dìu phấn hương
Bướm kia chắc dạn tình trường
Xác xơ cánh rã vấn vương bụi hồng
Sánh đôi bướm vợ, bướm chồng
Dìu nhau tránh nắng bướm ông bướm bà
Díu dan tay bí nụ cà
Lau tau bướm cháu, la đà bướm con
Thấp thoi tận phía cuối vườn
Có chị bướm lẻ chắc đương tìm chồng
Nắng lên thì hạ mau nồng
Thì hoa mau rụng, bướm không còn nhà
Vườn trần vãn bướm, nhạt hoa
Mưa rào trút xuống thế là... hết xuân!
Phồn
Phồn (I) ắt có phồn (II)
Thêm phồn (III) nữa cho dài mạch thi
Phồn từ cõi ấy phồn đi
Chuyện tình trai gái có gì mới đâu
Thích nhau thì cởi cho nhau
Về nhà dối mẹ qua cầu... hỡi ôi
Đắn đo lỡ phí của trời
Mẹ cha chắc cũng một thời như¬¬¬ ta (?)
Phồn từ trong ấy phồn ra
Mãn nơi thôn giã, phồn qua thị thành
Có tục rồi mới có thanh
Có trên, có d¬¬¬ưới mới thành lứa đôi
Trời kia có khác chi ngư¬¬¬ời
Sấm sét là phút đất trời giao hoan!
Hiện đại phải lòng dân gian
Thi ca mạch ấy đều mang họ... phồn.
Là ếch
Là ếch, ta chỉ mong mưa
Trước tìm bạn gái, sau thưa với trời
Vô tư nào biết có người
Bụi bờ rình rập chờ thời chộp ta
Ta đâu phải lão ba ba
Cậy mình vỏ cứng thò ra, thụt vào
Ta đâu phải gã cào cào
Áo xanh, áo đỏ lao xao bờ đầm
Ta - kẻ lĩnh xướng giọng trầm
Giữa dàn giao hưởng tiễn xuân sang hè
Ta - kẻ réo gọi hồn quê
Sông xưa khuất lấp hiện về trong mơ
Trần truồng vũ điệu mừng mưa
Trong dạ tiệc nước khởi mùa phồn thê
U uôm... ộp oạp... tê mê
Ôm nhau chết bởi lăng-xê chính mình!
Xưa nay trong kiếp phù sinh
Hỏi rằng được chết vì tình, mấy ai?
Ra biển
Ra biển để mà tắm gió
Gió vuốt dài cõi tóc râu
Gió lật tung miền váy áo
Gió phát lộ vùng xa sâu
Ra biển để mà tắm nắng
Nắng vờn này mảng trắng phau
Nắng mơn kìa khối gợi cảm
Nắng nhuộm một màu rám nâu
Ra biển để mà tắm sóng
Sóng xanh mà bạc xoá đầu
Sóng vỗ phập phồng hai mảnh
Sóng khép mở vòng tay nhau
Vẫn sẽ là chưa biết biển
Nếu không một lần tắm trăng
Trời - biển - người cùng giao hợp
Lịm tan trong cõi chị Hằng
Doanh nhân và người mẫu
Giai nhân và tài tử
Đã xưa như diễm rồi
Doanh nhân và người mẫu
Đang rập rình lên ngôi
Com-lê tay cặp số
Doanh nhân tới sân bay
Chân dài phô váy ngắn
Người mẫu vào trường quay
Trước nữ thần nhan sắc
Hoạ sĩ bút như ngây
Nhạc sĩ đàn lạc điệu
Thi sĩ hồn lên mây
Xem tranh, nàng bảo đẹp
Nghe nhạc, nàng bảo hay
Thưởng thơ, nàng bảo tuyệt
Ba sĩ, chiều ai đây?
Xe doanh nhân sịch đến
Người mẫu cười... khoác tay!
Đêm
Mặt trời mọc dậy mà đi
Mặt trời lặn lại quay về với đêm
Người khó đêm chỉ là đen
Tối như cái thuở “tắt đèn” ngày xưa
Người buồn đêm chỉ là mưa
Ròng như nến chảy tẩm vừa năm canh
Người vui đêm chỉ là xanh
Bao nhiêu trăng sáng tan thành suối thơ
Người mộng đêm chỉ là mơ
Kề bên ngà ngọc còn ngờ liêu trai...
*
Đêm về tháo bỏ cân đai
Lều tranh cũng hoá lâu đài, lạ chưa
Tắt đèn dân cũng như vua
Đài các cũng thể quê mùa, khác chi
Đêm mờ, đêm ảo, đêm nuy
Đêm mà quần áo còn gì là đêm
Đêm mê, đêm mệt, đêm rên
Đêm làm mất ngủ bắt đền... còn lâu
Hỡi người, ngày trắng đêm thâu
Thắp đèn xin lại bắt đầu cùng đêm!
Phồn thực
Nhân đọc Báu vật của đời của MẠC NGÔN
Phong nhũ, phì đồn
Thật thà chuyển ngôn
Vú to, mông nở
Người dịch tự sửa
Báu vật của đời
Nhân cái chuyện ấy
Mấy dòng bàn chơi
I.
Tên thường gọi vú
Đích thị đàn bà
Để cho văn vẻ
Chữ là nhũ hoa
Đứa trẻ lên ba
Bảo là cái tí
Thêm tý duy mĩ
Bồng đảo đôi gò
Nàng chửa muốn cho
Cau còn non lắm...
Phất phơ yếm thắm
Ngày xưa lên chùa
Sư bị bỏ bùa
Ôm lăn ốm lóc
Phất phơ yếm thắm
Qua dinh ông nghè
Được lệnh lũ lính
Xếp hàng ra ve
Ngày xưa yếm sống
Đã lắm khen chê
Còn hơn thế nữa
Cái thời coóc-xê...
II.
Xung quanh cái mông
Cũng nhiều chuyện lắm
Trên đã yếm thắm
Dưới phải váy sồi
Nếu kém gò đồi
Đẹp chi bồng đảo
Cha ông đã bảo
Tai thì lá mít
Đít phải lồng bàn
Đã vừa phồn thực
Lại lắm chát tom
Âu Cơ đã thế
Mỵ Châu khác gì
Bà Trưng cũng vậy
Bà Triệu kém chi
Ai như Xuân Hương
Đào nguyên một lạch
Ai như Thị Điểm
Da trắng bì bạch
Đúng là Mẹ Đốp
Váy xắn quai cồng
Đích là Thị Màu
Đánh mắt, lắc hông...
*
Chợt từ ngoài ngõ
Vợ réo: ơi chồng!
Vậy xin tạm gác
Chuyện vú, chuyện mông.